ClockThứ Tư, 30/12/2020 10:55

Ấm áp mùa đông

TTH - Huế đã thực sự vào đông rồi! Có lẽ vì tiếp nối một năm đầy sóng gió như 2020 nên cái lạnh năm ni cũng thật “sâu sắc”, lạnh tím tái da mặt, lạnh đỏ au đôi má. Những chiếc áo khoác lông, áo dạ hay chăn nhung, nệm bông cũng không đủ để người dân Huế chống lại cái lạnh khắc nghiệt. Bà con mình đã bắt đầu cậy nhờ đến công nghệ, những mặt hàng như quạt sưởi, đèn sưởi bán đắt như tôm tươi!

“Nắng được thì cứ nắng”Bác bán kemẤm áp

Anh đến một cửa hàng điện máy lớn tại trung tâm thành phố. Sau khi được nhân viên tư vấn nhiệt tình, anh chọn một chiếc đèn sưởi tầm trung ưng ý. Trời gió và lạnh quá, nhưng anh phải cố gắng đem chiếc máy về dưới quê cho mạ liền. Mạ năm ni đã ngoài 80, tuổi cao sức yếu, lưng còng nên đi lại rất khó khăn. Trời lạnh sâu thế này rất nguy hiểm vì mạ vốn bị cao huyết áp khá nặng. Lỗi cũng tại anh chủ quan, không lường trước nhiệt độ lại giảm đột ngột thế này.

Anh gói ghém lại chiếc máy sưởi, bọc 2 lớp nylon ở ngoài cho khỏi ướt. Chiếc máy khá to, lại phải chở bằng xe gắn máy nên hơi cồng kềnh, vướng víu. Anh lấy một đoạn dây rồi cột chặt phía sau yên xe. Đồ điện tử mà để vô nước thì toi mất, về mà mạ không xài được thì anh lại phải mất công lội mưa lội gió một vòng nữa!

Đường về nhà mạ khá xa, chiếc áo mưa theo gió phập phồng đến hồi hộp, hở chỗ nào là gió luồn vào chỗ nấy tê buốt. Lắm khi, vạt áo mưa tốc ngược lên mặt, anh phải dừng xe lại mà co chỗ này, kéo chỗ kia cho đủ che chắn. Thời tiết Cố đô đúng là “ác liệt” thật, nắng mưa, nóng lạnh đều “đặc sắc” khó quên. Miền Bắc lạnh mà khô, Huế ta lạnh mà mưa gió đến nao lòng

Đến nơi, anh lụi cụi tháo dây, cẩn thận bưng chiếc quạt sưởi vào nhà. Qua khe cửa sổ, anh lấy làm lạ khi thấy một luồng ánh sáng màu vàng dìu dịu. Mở cửa lớn bước vào, anh thấy mạ đang ngồi trên giường, hơ tay hơ chân bên một chiếc đèn sưởi khác. Thấy anh, mạ hớn hở hỏi:

- Con về đó à?

- Dạ, trời lạnh quá, con đem quạt sưởi về cho mạ, mạ mấy ngày ni uống thuốc có đều không?

- Đúng buổi là mạ uống, chi chơ thuốc thì mạ phải nhớ chơ, sợ lắm.

Rồi mạ cười hiền lành như một đứa trẻ, chỉ tay vô chiếc quạt sưởi trên ghế và nói:

- Con Hiền hôm qua đem lên cho mạ đó. Hai đứa bây thương mạ dễ sợ!

Hóa ra cô cháu gái chu đáo đã đem sẵn một chiếc quạt sưởi cho mạ vào chiều hôm qua.

- Rứa à, con bé đúng biết nghĩ, có hiếu với mệ hí, anh cười bảo.

- Mạ có cái ni rồi, con đem cái tê lên nhà mà dùng.

Anh gật đầu đồng ý. Hai mạ con ngồi nói chuyện một lát rồi anh lên xe trở về nhà. Hôm nay mạ cười rất hạnh phúc và mãn nguyện, dường như cái buốt giá của mùa đông đã lùi thật xa khỏi căn phòng ấm cúng. Chiếc đèn sưởi giúp mạ ấm tay chân, và tấm chân tình của con cháu khiến mạ ấm lòng.

Món quà đáng quý không chỉ bởi giá trị vật chất của nó mà còn vì tình yêu thương và sự quan tâm chân thành gửi gắm bên trong. Hơn nữa, đó là sự thấu hiểu, hiểu người thân của mình đang thật sự cần gì một cách kịp thời, dù không trực tiếp ở bên cạnh!

Lê Thục Đan

ĐÁNH GIÁ
Hãy trở thành người đầu tiên đánh giá cho bài viết này!
  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ

Sáng 15/4, Cục Chính sách, Tổng cục Chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự (CHQS) tỉnh tổ chức Lễ bàn giao di vật, kỷ vật của liệt sĩ cho thân nhân 2 gia đình liệt sĩ tại Thừa Thiên Huế.

Bàn giao di vật, kỷ vật cho thân nhân gia đình liệt sĩ
Lòng biển

“Lòng biển rộng đến chừng nào?”. Khôi vẫn thường hỏi thế mỗi khi lang thang trên bãi biển. Tuy chẳng rõ, nhưng với anh biển mênh mông lắm.

Lòng biển
Không thể “nhỏ hơn”

Ngót nghét cả mấy năm nay nội tôi già ốm. Nội một mình ở quê nên cả nhà tôi thay nhau tối về chăm mệ. Nội vẫn đi lại được nhưng tuổi đã 85 nên biết đâu được “trái gió trở trời”, không thể lường hết mọi chuyện xảy ra ba tôi phải làm ngay lịch phân công để đêm nào cũng có người bên cạnh mệ. Lo ăn sáng cho nội, tôi mới phát hiện ở làng Dã Lê quê tôi nằm cạnh Quốc lộ 1A có một quán cháo gạo lứt cá kho tuyệt ngon. Không chỉ nội mà cha con tôi ăn quen nên ai cũng nghiện.

Không thể “nhỏ hơn”
Ngọn hải đăng

Những lá thư anh viết cho tôi đều trên giấy học trò. Giữa thời buổi điện thoại di động, điện thoại bàn, thậm chí chỉ cần có một chiếc điện thoại thông minh với 4G là có thể nói chuyện, nhắn tin cho nhau. Vậy mà, anh vẫn viết thư cho tôi. Anh giải thích: “Hiện tại trên thế giới, người Pháp vẫn viết thư cho nhau, bởi nhìn mặt chữ như nhìn mặt người. Vả lại, chỉ có chữ viết mới có thể nói hết lời yêu thương”. Anh đã tạo cho tôi một thói quen nhận thư vào mỗi tuần. Chính từ những lá thư anh gởi, tôi mới phát hiện ra rằng, người đưa thư trong xóm tôi vẫn phải đưa thư đúng 7 ngày trong tuần. Anh dùng chiếc bì thư bán ở bưu điện để gởi. Nét chữ của anh cứng rắn khác với tính tình hiền dịu của anh.

Ngọn hải đăng
Du lịch cắm trại “bùng nổ”

Du lịch cắm trại đang thu hút nhiều người tham gia, chủ yếu là các bạn trẻ. Ngày hè, vào dịp cuối tuần hay vào các kỳ nghỉ ngắn ngày, nhiều nhóm bạn, gia đình, người thân tìm nơi tĩnh lặng để được hòa mình vào thiên nhiên, cảm nhận cuộc sống yên bình…

Du lịch cắm trại “bùng nổ”
Return to top